Homepage Group

"ÄÆ°á»ng Tăng" dẫn đầu danh sách nghệ sÄ© giàu nhất Trung Quốc - Luận vá» PHƯỚC BÃU

Thứ tư - 06/07/2016 17:42





















 Trong cuá»™c sống hằng ngày chúng ta thưá»ng nghe nói: Ngưá»i này "có phước" quá, cho nên má»›i được vừa giàu sang, vừa há»c giá»i, vừa đẹp đẽ, vừa mạnh khá»e, vừa may mắn, cầu con được con, cầu cá»§a được cá»§a, vạn sá»± như ý, tùy tâm mãn nguyện. CÅ©ng có khi chúng ta nghe nói: Ngưá»i này "bạc phước" quá, cho nên làm chuyện gì cÅ©ng thua lá»—, tính toán việc gì cÅ©ng há»ng, muốn gì cÅ©ng không nên, cầu gì cÅ©ng chẳng được, tai há»a xảy ra tá»›i tấp, gặp xui xẻo liên miên! Khi được may mắn, khi được sung sướng, khi được những sá»± như ý, khi được tất cả những Ä‘iá»u gá»i là "có phước", ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nghÄ© rằng, cho rằng: mình có phước báu như vậy là do trá»i thương, trá»i ban cho mình! Những ngưá»i đó không chịu tìm hiểu thêm: Tại sao ông trá»i lại thương mình và ban cho mình phước báu như vậy, mà không ban cho biết bao nhiêu ngưá»i khác? Như vậy có phải là bất công chăng? Như vậy có đúng chăng? Tại sao con ngưá»i lại có ý nghÄ© như vậy?

Sở dÄ© con ngưá»i có ý nghÄ© như vậy là do tâm ích ká»· nhiá»u Ä‘á»i, do tập khí tham lam bá»n sẻn, do tánh ganh tị đố kỵ mà ra. Con ngưá»i khi được sung sướng, thì mặc kệ ngưá»i khác ra sao, chẳng bận tâm Ä‘oái hoài, đó là tâm ích ká»·. Con ngưá»i khi được toại nguyện, muốn gì được nấy, thì mặc kệ ngưá»i khác ra sao, thậm chí trong lòng còn chẳng muốn ai khác được như vậy, đó là tập khí tham lam bá»n sẻn. Con ngưá»i khi được thành công thắng lợi, thì mặc kệ ngưá»i khác ra sao, chẳng muốn ai khác bằng mình hay hÆ¡n mình, đó là tánh ganh tị đố kỵ vậy.

Thá»±c ra, không có ông trá»i, thượng đế, hay đấng tạo hóa nào làm những chuyện bất công, thiên vị như vậy. Những "phước báu" chúng ta đã hưởng, Ä‘ang hưởng, và sẽ hưởng, chính do chúng ta đã tạo trong nhiá»u kiếp trước và ngay trong kiếp này. "Mình làm mình chịu, mình làm mình hưởng" má»›i là lẽ công bằng tuyệt đối vậy. CÅ©ng không ít ngưá»i thắc mắc: Làm sao biết mình "có phước" hay không? Làm sao để tạo phước? Äồng thá»i chúng ta cÅ©ng cần nên biết: thế nào là phước hữu lậu và thế nào là phước vô lậu? Và khi làm phước giúp đỡ ai Ä‘iá»u gì, mình nên nguyện như thế nào?

* * *

Trên thế gian này, nếu ngước nhìn lên chúng ta sẽ thấy không biết bao nhiêu ngưá»i giàu sang hÆ¡n mình, há»c thức hÆ¡n mình, khá»e mạnh hÆ¡n mình, sung sướng hÆ¡n mình, đẹp đẽ hÆ¡n mình, địa vị hÆ¡n mình, quyá»n thế hÆ¡n mình, may mắn hÆ¡n mình, nhàn nhã hÆ¡n mình, bình yên hÆ¡n mình, thông minh hÆ¡n mình, sáng suốt hÆ¡n mình, nhứt là không biết bao nhiêu ngưá»i tu tập giác ngá»™ hÆ¡n mình, được an lạc và hạnh phúc hÆ¡n mình. Những ngưá»i như vậy chính là những ngưá»i "có phước" hÆ¡n mình. Trái lại, khi nhìn xuống chúng ta sẽ thấy không biết bao nhiêu ngưá»i nghèo hèn hÆ¡n mình, dốt nát hÆ¡n mình, yếu Ä‘uối hÆ¡n mình, khổ sở hÆ¡n mình, xấu xí hÆ¡n mình, thấp kém hÆ¡n mình, cô thế hÆ¡n mình, xui xẻo hÆ¡n mình, cá»±c khổ hÆ¡n mình, hoạn nạn hÆ¡n mình, đần độn hÆ¡n mình, tối tăm hÆ¡n mình, nhứt là không biết bao nhiêu ngưá»i không được sống an lạc và hạnh phúc như mình. Những ngưá»i như vậy chính là những ngưá»i "bạc phước" hÆ¡n mình.

Như vậy, rõ ràng chúng ta được gá»i là "có phước", hay Ä‘ang thá» hưởng "phước báo", nếu như chúng ta có đủ tay chân, mắt mÅ©i vẹn toàn, cÆ¡m ăn áo mặc, khá»e mạnh ít Ä‘au, sống lâu trăm tuổi, tâm trí bình thưá»ng, gia đình hạnh phúc, cuá»™c sống tương đối đầy đủ, cuá»™c Ä‘á»i tương đối bình yên, không gặp hoạn nạn, không gặp hiểm nguy, không gặp tai biến, không gặp chiến tranh, không gặp đói khát, không gặp kẻ thù, không gặp thiên tai, há»a hoạn động đất, bão lụt cuồng phong. Khi nào bị Ä‘au mắt, không còn nhìn thấy được gì nữa cả, chúng ta má»›i thấy giá trị cá»§a đôi mắt, giá trị cá»§a thị giác, mà hằng ngày chúng ta không lưu tâm. Äến khi gặp thầy gặp thuốc, được chữa lành bệnh, đôi mắt trở lại như xưa, chúng ta má»›i thấy là mình Ä‘ang "có phước"! Hoặc khi nào bị bệnh bại xuá»™i cả hai chân, không còn Ä‘i đứng được bình thưá»ng, phải dùng xe lăn. Äến khi khá»i bệnh, được bình phục như xưa, chúng ta má»›i thấy là mình Ä‘ang "có phước"!

Thí dụ như trên má»™t chuyến máy bay, má»™t chuyến tàu thá»§y hay má»™t chuyến xe lá»­a gặp tai nạn, hằng trăm ngưá»i thương tích tá»­ vong, những ngưá»i được sống sót chính là những ngưá»i "đại phước" vậy. Há» là những ngưá»i theo đủ má»i tôn giáo, thuá»™c đủ má»i sắc dân, thuá»™c đủ má»i thành phần trong xã há»™i, gồm đủ má»i lứa tuổi, nhưng Ä‘iểm quan trá»ng là: chính hỠđã "tu nhÆ¡n tích phước" nhiá»u Ä‘á»i nhiá»u kiếp trước, má»›i được sống còn như vậy, chứ không phải do há» cầu nguyện van xin thánh thần thiên địa gì cả, dù là chí thành và khẩn thiết lắm, trong lúc ngá»™ nạn, mà được đâu! Chúng ta thá»­ suy nghÄ©: trong khi lâm nạn, ngưá»i thì cầu Äức Mẹ cứu giúp, ngưá»i thì cầu Bồ Tát Quán Âm cứu tai, cứu khổ, cứu nạn. Vậy, khi cả hai ngưá»i cùng thoát được nạn, vị nào thá»±c sá»± đã tế độ há»? Thá»±c sá»± chính "phước báo" cá»§a má»—i ngưá»i đã cứu chính há» mà thôi. Ngưá»i có "phước báo" nhiá»u hÆ¡n, thoát nạn má»™t cách an ổn hÆ¡n. Ngưá»i có "phước báo" ít hÆ¡n, thoát nạn vá»›i má»™t chút xây xát. Ngưá»i hết phước báo, không phước báo, thì đã vong mạng!

Thậm chí trong số những ngưá»i tá»­ vong trong các tai nạn, nhiá»u trưá»ng hợp có cả các chức sắc thuá»™c các tôn giáo, có cả những ngưá»i đã từng đại diện thượng đế tha tá»™i cho nhiá»u ngưá»i khác! Còn chính há» có tá»™i nghiệp, đến lúc phải trả, vẫn phải Ä‘á»n trả quả báo, nghiệp báo như má»i ngưá»i khác vậy! Chúng ta Ä‘á»c báo cÅ©ng thấy có những chuyến hành hương cầu nguyện cá»§a các tôn giáo, bị lật xe trên đưá»ng Ä‘i hoặc trên đưá»ng vá», gặp nạn há»a hoạn tại thánh địa, tại khu vá»±c hành lá»…, khiến cho hàng trăm ngưá»i, hàng ngàn ngưá»i tá»­ vong thương tích. Äiá»u này giúp cho chúng ta nhận định rất rõ ràng rằng: con ngưá»i tạo nghiệp báo, dù vô tình hay cố ý, cho đến lúc quả báo chín mùi, lại không có phước báo che chở, thì cầu nguyện van xin cÅ©ng chẳng ích lợi gì, chẳng có hiệu quả gì.

Trong Kinh Pháp Cú, Äức Phật có dạy: "Dù lên non, xuống biển, vào hang, nghiệp báo vẫn theo con ngưá»i như hình vá»›i bóng, không ai có thể tránh được". NghÄ©a là nếu như con ngưá»i không biết tu nhÆ¡n tích phước, chỉ lo tạo tá»™i tạo nghiệp, trong cuá»™c sống đấu tranh giành giá»±t hằng ngày, cho đến khi quả báo thuần thục, không ai có thể tránh được, dù cho ngưá»i đó là bất cứ ai trong thế gian này, không phân biệt vua quan, chức quyá»n hay thưá»ng dân, giàu sang hay nghèo hèn, há»c thức hay bình dân, nam phụ lão ấu, tín đồ hay chức sắc!

Có ông Liêm Sứ ở Hồng Châu, đến há»i Thiá»n sư Mã Tổ Äạo Nhất: Uống rượu ăn thịt là nên hay không nên? Mã Tổ Äạo Nhất đáp: Uống rượu ăn thịt là cái "lá»™c" cá»§a ngài. Không uống rượu ăn thịt là cái "phước" cá»§a ngài! Có phước má»›i hưởng lá»™c. Có phước má»›i trưá»ng thá». Không phước sao được hưởng lá»™c, sao được trưá»ng thá»? Như vậy, chúng ta đã tạm hiểu thế nào là "có phước". Bây giá» chúng ta thá»­ tìm hiểu vấn Ä‘á»: trong cuá»™c sống hằng ngày, những phương cách nào, những pháp môn nào, những việc làm nào, những hành động nào, những lá»i nói nào, hay những ý nghÄ© nào có thể tạo "phước báu", công năng và ích lợi cá»§a "phước báu" như thế nào?

1) Trước tiên là Bố Thí. Hạnh bố thí là ná»n tảng cá»§a tất cả các hạnh lành, là căn bản cá»§a việc thá»±c hành giáo pháp, luôn luôn được đỠcập đến trong Phật giáo. Bản chất cá»§a con ngưá»i thế gian là luôn luôn muốn có, muốn thêm, muốn nữa, không bao giá» thấy đủ, không bao giá» thá»a mãn vá»›i những gì mình Ä‘ang có. Cho nên, nếu được lên thiên đàng, nếu được vá» cõi tây phương, mà vẫn còn giữ lòng tham như vậy, gá»i là "đới nghiệp vãng sanh", thì con ngưá»i vẫn thấy khổ Ä‘au như hiện Ä‘á»i vậy thôi. Muốn được an lạc hạnh phúc hiện Ä‘á»i, ngay tại thế giá»›i ta bà này, hãy vui thích vá»›i những gì mình Ä‘ang có, bởi vì mình không thể có những gì mình thích. Mong cầu nhiá»u, mÆ¡ ước nhiá»u, chỉ thêm nhiá»u Ä‘au khổ mà thôi. Thá»±c là đơn giản!

Äạo Phật dạy hạnh bố thí để giúp con ngưá»i dẹp lòng tham lam ham muốn, ích ká»· hẹp hòi, gồm có tham tiá»n tài, tham sắc đẹp, tham danh vá»ng, ham ăn ham uống, ham ngá»§ ham nghỉ. Äạo Phật dạy hạnh bố thí để Ä‘em lại an lạc và hạnh phúc cho ngưá»i Ä‘á»i. Tại sao vậy? Bởi vì vá»›i lòng tham ngÅ© dục: tài, sắc, danh, thá»±c, thùy, nói trên, con ngưá»i trên thế gian phải đấu tranh, giành giá»±t, phải dùng má»i thá»§ Ä‘oạn để thá»a mãn, bất chấp sá»± Ä‘au khổ cá»§a kẻ khác, bất chấp sá»± an nguy cá»§a chính bản thân, vá»›i bất cứ giá nào cÅ©ng phải Ä‘oạt cho bằng được sá»± như ý! Không được thá»a mãn, con ngưá»i dá»… nổi lòng sân hận, thù Ä‘á»i ghét ngưá»i, oán trá»i trách đất! Hạnh bố thí giúp con ngưá»i hiểu được ít nhiá»u sá»± an lành thiết thá»±c cá»§a ngưá»i và cá»§a chính mình như thế nào. Cái gì mình tiêu xài thì đã qua mất rồi. Cái gì mình Ä‘ang có chưa chắc giữ được lâu dài, nhưng chắc chắn rằng sẽ để lại khi qua Ä‘á»i. Chỉ có những gì mình đã bố thí, đã cho ra, má»›i thá»±c sá»± là "cá»§a mình", má»›i thá»±c sá»± là "phước báu", và sẽ đến vá»›i mình các qua dạng: bình yên may mắn, tai qua nạn khá»i, cầu gì được nấy, trong cuá»™c sống hằng ngày cá»§a chúng ta.

Trong khi thá»±c hành hạnh bố thí, chúng ta đừng nên thắc mắc: nếu mình quyên góp tiá»n bạc cho má»™t ngưá»i hay má»™t tổ chức nào đó, để làm việc từ thiện, nhưng há» không làm đúng như lá»i há» nói, thậm chí há» còn lợi dụng lòng tốt cá»§a nhiá»u ngưá»i để thá»§ lợi, làm việc sai trái, thì mình có được "phước báu" hay không? Tại sao vậy? Bởi vì khi chúng ta tá»± nguyện, phát tâm tùy há»·, đóng góp tịnh tài cho má»™t việc từ thiện, cứu ngưá»i giúp Ä‘á»i, vá»›i tâm vị tha bất vị ká»·, vì ngưá»i quên mình, vì muốn giúp ngưá»i, không vì phước báu cho mình, thì chúng ta đã có "phước báu" ngay tại chá»— đó rồi, ngay từ lúc phát tâm tùy há»· như vậy đó. Còn chuyện ngưá»i đó, chùa đó, tổ chức đó, có làm đúng hay không, tá»™i nghiệp há» tạo, quả báo há» sẽ tá»± nhận. Nhân nào quả nấy. Chúng ta không cần phải bận tâm!

Chúng ta cÅ©ng được hiểu thế nào là "phước Ä‘iá»n" cao thượng nhứt, đó là những "ruá»™ng phước" Ä‘em lại nhiá»u "phước báu" nhứt, khi hành động tạo phước cá»§a chúng ta hướng đến. CÅ©ng ví như ngưá»i nông dân hiểu biết đám ruá»™ng nào phì nhiêu, trồng trá»t sẽ cho năng suất cao nhứt. Phước Ä‘iá»n cao thượng đó chính là bốn Æ¡n nặng, hay tứ trá»ng ân, gồm có: Æ¡n cha mẹ, Æ¡n thầy bạn, Æ¡n xã há»™i, Æ¡n tam bảo. Hạnh bố thí dù là tài thí, pháp thí hay vô úy thí, Ä‘á»u Ä‘em lại "phước báu" vô lượng vô biên, nếu như mình làm hạnh bố thí vá»›i thiện tâm, trá»±c tâm và bồ đỠtâm. NghÄ©a là tạo được bao nhiêu "phước báu" do hạnh bố thí, chúng ta Ä‘á»u nên phát tâm "hồi hướng" cho toàn thể chúng sanh trong pháp giá»›i đồng thá» hưởng. Có như thế, quả báo phước đức sau này, còn gá»i là phước báo, má»›i thá»±c sá»± to lá»›n. Tại sao vậy? Bởi vì không giữ riêng cho mình, dù là "phước báu" do chính mình tạo nên, có nghÄ©a là mình đã diệt được lòng tham. Khi lòng tham đã diệt được, sá»± giải thoát má»›i hoàn toàn, phước báo má»›i vô lượng vô biên vậy.

2) Thứ hai là Trì Giá»›i. Trì giá»›i là nghiêm chỉnh ăn ở theo đúng giá»›i luật cá»§a Phật Tá»­, dù là cư sÄ© tại gia, hay tu sÄ© xuất gia. NhỠđó, trong cuá»™c sống, chúng ta không làm tổn nhÆ¡n, hại vật, trong khi tạo ích lợi cho mình. Äó là cách tạo "phước báu" vô cùng vô tận, không thể nghÄ© bàn. Thí dụ như chúng ta trì giá»›i không nói dối, không nói lá»i xuyên tạc, thêm bá»›t, vu cáo, để buá»™c tá»™i, vu oan cho kẻ khác phải chịu nhiá»u Ä‘au khổ, cho thá»a mãn lòng căm tức cá»§a chúng ta đối vá»›i ngưá»i đó, dù cho đó là kẻ thù, hay kẻ mình không ưa cÅ©ng vậy. Thí dụ như ngưá»i tu sÄ© Phật giáo cố gắng giữ gìn giá»›i hạnh trong sạch, cuá»™c sống thanh tịnh, chăm lo tu há»c, không tham gia hoạt động thế sá»±, không lo chuyện thế gian, không ham danh văn sÄ©, thi sÄ©, tiến sÄ© gì gì đó vá»›i Ä‘á»i, thì vị tu sÄ© đó Ä‘em lại biết bao nhiêu "phước báu" cho chính bản thân, cho đồng bào Phật Tá»­ và cho đạo pháp.

ÄÆ°á»£c như vậy, không cần đợi đến kiếp mai sau, mà ngay hiện tại, trên cuá»™c Ä‘á»i này, ở tại nÆ¡i đây, trong kiếp sống này, chúng ta có thể thá» hưởng "phước báu" cá»§a má»™t nếp sống giá»›i hạnh. Lợi ích cá»§a giá»›i đức phát sanh ngay trong hiện tại. Hiện tại rất quan trá»ng đối vá»›i ngưá»i biết sống trong tỉnh thức, biết quán sát ná»™i tâm, biết giữ gìn giá»›i hạnh. Quá khứ đã trôi qua, nhá»› nhung tiếc nuối chỉ phí phạm thá»i giá», chẳng những Ä‘iên rồ, mà đôi khi còn tạo nghiệp xấu, vì những chuyện tức giận, thù hận đã qua. Trong khi đó, tương lai chỉ là viá»…n ảnh mÆ¡ hồ, không có gì cố định, không có gì chắc chắn. 

Ngưá»i nào hẹn đến khi có tuổi rồi, má»›i cạo đầu vào chùa bắt đầu tu, cÅ©ng là ngưá»i Ä‘ang sống trong mÆ¡, Ä‘ang trong cÆ¡n mê. Tại sao vậy? Bởi vì có ai biết được chắc chắn mình sống đến bao lâu? Trong khi đó, chúng ta có thể tạo "phước báu" bằng cách tu tâm dưỡng tánh, ngay hiện tại, trong cuá»™c sống hằng ngày, đừng đợi đến ngày nào cả. Tu tâm dưỡng tánh được ngày nào, chúng ta hưởng "phước báu" ngay ngày đó, thì tại sao phải hẹn? Vã lại tu tâm dưá»ng tánh đâu phải là việc dành riêng cho các tu sÄ©, hoặc đâu phải cạo đầu vào chùa má»›i gá»i là tu! Các bậc tôn túc thưá»ng nhắc nhở chúng ta: "tu mau kẻo trể" và "tu trong má»i hoàn cảnh", chính là nghÄ©a đó vậy.

Chẳng hạn như trước đây, chúng ta thích bàn chuyện thị phi, phải quấy, tốt xấu, thích xen vào chuyện cá»§a thiên hạ thế nhân, cho nên lắm khi gặp rắc rối, tranh cãi, đôi co, mích lòng, có khi dẫn tá»›i chuyện kiện tụng lôi thôi. Bây giá» chúng ta hiểu được giáo lý đạo Phật, biết rằng tu tâm dưỡng tánh Ä‘em lại nhiá»u "phước báu" hiện Ä‘á»i, có thể thá»±c hành trong má»i hoàn cảnh, chúng ta quyết tâm dừng ngay, chừa bá» tất cả, thì cuá»™c sống sẽ an lạc và hạnh phúc, không còn phiá»n não và khổ Ä‘au nữa. Giá»›i luật ví như hai đưá»ng sắt cá»§a má»™t tuyến xe lá»­a. Chiếc xe lá»­a nào, chạy đúng đưá»ng sắt, sẽ chạy ngon lành, đến nÆ¡i đến chốn, bình yên vô sá»±. Chiếc nào mà chạy, trật khá»i đưá»ng rầy, tức nhiên lật gá»ng, tai nạn thê thảm. CÅ©ng vậy, những ngưá»i Phật Tá»­, dù tại gia cư sÄ©, hay xuất gia tu sÄ©, trì giá»›i thanh tịnh, sẽ tu tinh tiến, kết quả rõ ràng, bá»›t chuyện phiá»n não, giảm thiểu khổ Ä‘au, chóng được niết bàn, an lạc hạnh phúc, ngay tại hiện Ä‘á»i.

3) Thứ ba là Nhẫn Nhịn. Có ngưá»i quan niệm: nhịn thì nhục, cá»± thì đục. Há» cho rằng nếu nhịn được đằng chân, chúng sẽ lân đằng đầu, được nước lần này chúng sẽ làm tá»›i lần sau, nhịn hoài chúng sẽ cho là mình ngu, cho là mình hèn, làm sao nhịn nổi, tại sao phải nhịn chứ? Chính quan niệm như vậy khiến cho cuá»™c Ä‘á»i luôn luôn đầy dẫy những tranh chấp, cãi vã, hÆ¡n thua, kiện tụng, đấu tranh, cho nên thưá»ng dẫn đến phiá»n não và khổ Ä‘au. Thá»±c ra, chính vì con ngưá»i không thể thá»±c hành được "hạnh nhẫn nhịn" cho nên má»›i có quan niệm như trên. Ngưá»i ta mắng mình má»™t tiếng, mình trả má»™t miếng, có khi nhiá»u hÆ¡n, thì dá»… dàng quá. Ngưá»i ta hành động, không tốt vá»›i mình, mình liá»n trả đủa, hết sức nặng ná», cho thiệt hả giận, cho thá»±c đả nư, thì dá»… dàng quá. Nhưng còn tiếp theo, sau đó thì sao? Câu chuyện như vậy, biết đến bao giá», má»›i được chấm dứt, và dứt thế nào? Ngưá»i ta lỡ lầm, vi phạm tá»™i ác, mình đòi trừng phạt, cho thiệt xứng đáng, phanh thây xẻ thịt, treo cổ bắn bá», đày xuống địa ngục, bá» tù rục xương, rá»§a xả chá»­i mắng, tưng bừng tÆ¡i tả, thì hãy thá»­ nghÄ©: ai ác hÆ¡n ai?

Có những ngưá»i trên thế gian này xin ân xá cho kẻ phạm tá»™i đã giết ngưá»i thân cá»§a mình, bởi vì những ngưá»i đó đã biết cảnh mất ngưá»i thân, Ä‘au khổ như thế nào, nên không muốn gia đình phạm nhân lâm vào cảnh ngá»™ bi thương đó. Chúng ta Ä‘á»c báo thấy thá»±c sá»± có những ngưá»i như vậy, nhưng rất hiếm hoi! Trong Kinh Pháp Cú, Äức Phật có dạy:" Lấy oán báo oán, oán nghiệp chập chùng. Lấy Æ¡n báo oán, oán nghiệp tiêu tan" . Ngưá»i ta mắng mình má»™t tiếng, nếu mình nhịn được, không trả má»™t miếng, má»›i thá»±c là khó. Ngưá»i ta hành động, không tốt vá»›i mình, mình không hành động, giống y như vậy, má»›i thá»±c là khó. HÆ¡n nữa, nếu ngưá»i ta gặp, khó khăn hoạn nạn, mình sẵn sàng giúp, thá»±c tâm thá»±c tình, hết lòng hết dạ, lại càng khó hÆ¡n. Làm được như vậy, má»i chuyện bình yên, tiếp theo sau đó. Câu chuyện thù oán, chắc chắn chấm dứt, má»™t cách êm đẹp, nhẹ nhàng dá»… dàng.

Trong Kinh Pháp Cú, Äức Phật có dạy:"Thắng vạn quân không bằng tá»± thắng mình. Tá»± thắng mình là Ä‘iá»u cao quí nhứt". NghÄ©a là tá»± ká»m chế bản thân, tá»± ká»m chế hành động, tá»± ká»m chế ngôn ngữ, tá»± ká»m chế ý nghÄ© cá»§a chính mình, má»›i thá»±c là khó. Con ngưá»i thưá»ng bị tâm tham lam, tâm sân hận và tâm si mê sai khiến, Ä‘iá»u khiển, cho nên cuá»™c Ä‘á»i má»›i gặp nhiá»u phiá»n não và khổ Ä‘au. Khi tâm tham khởi lên, khi tâm sân khởi lên, khi tâm si khởi lên, ngưá»i nào tỉnh thức, tá»± ká»m chế được, tá»± hóa giải được, thì cuá»™c sống sẽ an lạc hạnh phúc. Chiến thắng được tâm tham lam, sân hận, si mê cá»§a chính mình, má»›i thá»±c sá»± gá»i là "có phước", má»›i thá»±c sá»± Ä‘em lại an lạc và hạnh phúc cho cuá»™c Ä‘á»i mình. Cho nên cổ nhân có dạy: "Má»™t sá»± nhịn chín sá»± lành", chính là nghÄ©a đó vậy.

Khi chiến thắng được tâm tham chẳng hạn, không Ä‘i ăn trá»™m, không chôm chÄ©a đồ, không gạt gẫm ngưá»i, con ngưá»i khá»i gặp rắc rối vá»›i pháp luật. Khi chiến thắng được tâm sân chẳng hạn, không chá»­i mắng đánh đập, không trả thù ngưá»i khác, không thưa gá»­i kiện tụng, không gây thêm phiá»n não, không tạo thêm kẻ thù, không tăng thêm nghiệp báo, không chuốc thêm oán há»n, không làm chuyện càn dở, con ngưá»i được thoải mái bình yên. Khi chiến thắng được tâm si chẳng hạn, không mê tín dị Ä‘oan, không uống nước sông suối, chẳng có chút vệ sinh, lại cho là nước thánh, không tin chuyện huyá»…n hoặc, không tin thiên linh chuá»—i, chẳng có căn cứ, con ngưá»i được bình tÄ©nh, tâm trí sáng suốt. NhỠđó, con ngưá»i sẽ ăn được ngon, ngá»§ được yên. Sách có câu: "Ä‚n được ngá»§ được là tiên". Äó là "phước báu" do chính mình tạo nên, không do trá»i ban, không do cầu nguyện.

4) Thứ tư là Tinh Tấn. Tinh tấn nghÄ©a là siêng năng, cần mẫn tu tâm dưỡng tánh trong má»i hoàn cảnh, trong má»i động tác, Ä‘i, đứng, nằm, ngồi, để ngăn chận ba nghiệp, không tạo thêm tá»™i lá»—i, nghiệp báo má»›i. Không phải đợi đến lúc quỳ trước bàn Phật, hay Ä‘i đến chùa, hoặc dá»± các khóa tÄ©nh tâm, má»›i gá»i là tu! Tu như vậy ít quá, má»™t tháng má»›i có má»™t khóa tu, má»™t tuần má»›i đến chùa má»™t lần, má»™t ngày niệm hương trước bàn thá», hay ngồi thiá»n, chừng má»™t tiếng đồng hồ, 23 tiếng còn lại, tha hồ để tâm trí dong ruá»—i theo những ý nghÄ© tạp nhạp, thương ngưá»i này, ghét ngưá»i khác, thị phi phải quấy, tâm trí bất định. Äến khi nghịch cảnh xảy đến, tai nạn giáng xuống, không đủ năng lá»±c để đối phó, tâm trí cá»§a chúng ta sẽ xáo trá»™n, bất an, đương nhiên dẫn đến khổ Ä‘au và than trá»i trách đất. Sách có câu: "Mấy ngưá»i lòng dạ tinh ma. Äã làm phải chịu, kêu mà ai thương", chính là nghÄ©a đó vậy.

Chúng ta tinh tấn làm tất cả các Ä‘iá»u thiện, dù lá»›n dù nhá», cứu ngưá»i giúp Ä‘á»i, làm cho cuá»™c sống cá»§a chính mình và cá»§a những ngưá»i chung quanh, có ý nghÄ©a hÆ¡n, an lạc hÆ¡n và hạnh phúc hÆ¡n. Chúng ta tinh tấn diệt trừ những tạp niệm vá»ng tưởng, thưá»ng xúi giục chúng ta tạo thêm nghiệp báo xấu, để cho chính mình và những ngưá»i chung quanh bá»›t lo âu, phiá»n muá»™n vì những hành động sai khiến bởi tâm tham, tâm sân và tâm si cá»§a mình. Chúng ta thá»­ nghÄ©: thá»±c hành hạnh tinh tấn như vậy, có phải chúng ta được vô lượng vô biên "phước báu" chăng? Và nhá» hạnh tinh tấn, chúng ta không nản lòng trên đưá»ng tu tập các hạnh lành, dù gặp biết bao nhiêu nghịch cảnh trở ngại. Cho nên trong đạo Phật, hạnh tinh tấn được tượng trưng bởi Bồ Tát Äại Lá»±c Äại Thế Chí, là vị Bồ Tát có năng lá»±c tinh tấn lá»›n lao, có ý chí siêu xuất thế gian, dÅ©ng mãnh tiến bước không lui, trước má»i nghịch cảnh, trước má»i nghiệp chướng.

5) Thứ năm là Thiá»n Äịnh. Thiá»n định nghÄ©a là trau dồi tâm tánh cho được tá»± tại, cho được bình tÄ©nh thản nhiên, trước má»i hoàn cảnh cá»§a cuá»™c sống. Trong cuá»™c sống hằng ngày, chúng ta thưá»ng gặp những bước thăng trầm, những sóng gió cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, chẳng hạn như lúc thịnh lúc suy, lúc được danh dá»± lúc bị há»§y báng, lúc được khen tặng lúc bị chỉ trích, lúc được sung sướng lúc bị khổ Ä‘au. Trong kinh sách gá»i đó là "bát phong", thưá»ng làm cho tâm trí cá»§a chúng ta bị bất an, chao đảo, giao động, xao xuyến, xáo trá»™n.

Cho nên đạo Phật dạy nhiá»u phương pháp để hàng phục và an trụ tâm, tùy theo căn cÆ¡, trình độ, hoàn cảnh, sở thích, tâm nguyện cá»§a má»—i ngưá»i, gá»i là vô lượng pháp môn. Chẳng hạn như pháp môn tịnh độ dạy chúng ta tụng kinh, niệm Phật để định tâm. Khi chúng ta tụng kinh, thân ngồi ngay ngắn, nghiêm trang, miệng Ä‘á»c lá»i Phật dạy trong kinh, tâm chú ý vào lá»i kinh và tiếng chuông mõ, nên không còn nghÄ© ngợi linh tinh lang tang, tư tưởng không còn chạy lung tung nữa. Như vậy có nghÄ©a là tam nghiệp, gồm thân khẩu ý cá»§a chúng ta, Ä‘á»u được thanh tịnh. Kinh sách có câu:"Tam nghiệp hằng thanh tịnh đồng Phật vãng tây phương". NghÄ©a là khi ba nghiệp cá»§a chúng ta luôn luôn thanh tịnh, không còn tạo nghiệp nữa, thì "phước báu" vô lượng vô biên, chúng ta cùng chư Phật sống trong cõi tịnh độ tây phương. Hoặc khi tâm trạng bị hoang mang, lo lắng, sợ sệt, xôn xao, chúng ta dùng câu niệm Phật để định tâm, để trấn áp những tâm trạng bất an vừa kể.

Ở đây, cần biết thêm rằng không phải chúng ta tụng kinh để cho Äức Phật nghe! CÅ©ng không phải chúng ta niệm Phật để cho Äức Phật tính sổ, coi chúng ta niệm được bao nhiêu câu, cá»™ng được bao nhiêu chuá»—i má»—i ngày! Kinh Ä‘iển ghi lại lá»i dạy cá»§a Äức Phật cốt để hướng dẫn chúng ta tu tâm dưỡng tánh, Ä‘iá»u trị tâm bệnh cá»§a chúng sanh, ví như toa thuốc cá»§a bác sÄ© để Ä‘iá»u trị thân bệnh, chứ không phải để Ä‘á»c Ä‘i, Ä‘á»c lại, tụng cho bác sÄ© nghe! Mục đích chúng ta tụng kinh, niệm Phật là để hàng phục và an trụ tâm, chuyển hóa từ kẻ phàm phu tục tá»­, trầm luân Ä‘au khổ, thành ngưá»i trí tuệ, giác ngá»™ giải thoát. Hàng phục và an trụ được tâm, chúng ta má»›i có được cuá»™c sống phước báu, an lạc và hạnh phúc.

CÅ©ng vá»›i mục đích hàng phục và an trụ được tâm, thiá»n tông dạy chúng ta "tứ oai nghi thiá»n". NghÄ©a là trong bốn oai nghi, gồm có: Ä‘i, đứng, nằm, ngồi, trong cuá»™c sống hằng ngày, chúng ta luôn luôn giữ gìn tâm được chánh niệm, không loạn tưởng, không tạp niệm, như vậy sẽ được chánh định. Cho nên má»—i khi tạp niệm, vá»ng tưởng khởi lên, chúng ta liá»n biết ngay và dừng lại, không bị luồng tư tưởng lăng xăng lá»™n xá»™n đó dẫn Ä‘i. Thí dụ như khi Ä‘ang ngồi chÆ¡i, bổng dưng chúng ta nhá»› tá»›i chuyện thù oán năm xưa, tâm trí liá»n xao xuyến vá»›i ý nghÄ© trả thù phục hận! Nếu chúng ta không thức tỉnh dừng lại ngay, thì luồng tư tưởng này sẽ tiếp tục dẫn chúng ta Ä‘i tá»›i ý nghÄ© tìm cách nào để trả thù, cho đáng Ä‘á»i kẻ đã hại mình, đã thưa gá»­i mình ra tòa, đã vu oan giá há»a cho mình, đã cáo gian mình, và hậu quả là chúng ta tạo thêm nghiệp báo! Cuá»™c Ä‘á»i chắc chắn sẽ gặp nhiá»u khổ Ä‘au! Tây phương có câu: "Do not mess up your beautiful life!", chính là nghÄ©a đó vậy.

Trong Kinh Kim Cang, Äức Phật có dạy: "Quá khứ tâm bất khả đắc. Hiện tại tâm bất khả đắc. Vị lai tâm bất khả đắc". NghÄ©a là: Chuyện quá khứ qua rồi đừng luyến tiếc, đừng nhá»› nghÄ© làm gì cho bận tâm, chỉ gieo thêm nghiệp chướng chứ chẳng ích lợi gì. Chuyện hiện tại rồi cÅ©ng qua mau, cố níu kéo cÅ©ng chẳng được, có lo âu phiá»n muá»™n cÅ©ng chẳng ích lợi gì. Chuyện tương lai chưa đến, lo lắng, ưu tư, sầu muá»™n cÅ©ng chẳng giúp ích được gì. Chi bằng chúng ta giữ gìn tâm trí được như như, bình tỉnh, thản nhiên, có phải khá»e hÆ¡n không? Chuyện gì phải tá»›i nó sẽ tá»›i, lo sợ cÅ©ng chẳng ngăn cản được đâu. Tốt nhứt chúng ta đừng tạo thêm tá»™i nghiệp má»›i, thì khá»i phải lo sợ quả báo, tá»™i báo, nghiệp báo sẽ đến!

Trong Kinh Pháp Cú, Äức Phật có dạy:"Lấy oán báo oán, oán nghiệp chập chùng. Lấy Æ¡n báo oán, oán nghiệp tiêu tan". NghÄ©a là chuyện oán thù trong quá khứ chỉ nên cởi mở, không nên kết chặt thêm. Thí dụ như trong gia đình trước kia có chuyện bất hòa, tranh chấp, chúng ta bèn bá» nhà Ä‘i xa. Khi có dịp trở vá» quê hương viếng thăm, chúng ta mang theo quà cáp vá»›i tấm lòng từ bi há»· xả, má»™t trá»i thương nhá»›, quên hết chuyện không vui trong quá khứ, tức nhiên má»i chuyện sẽ trở nên êm đẹp vui vẻ. Tâm trí cá»§a chúng ta sẽ an lạc hÆ¡n, cuá»™c Ä‘á»i sẽ hạnh phúc hÆ¡n.

Ở đây, cần biết thêm rằng thiá»n tông không dạy tá»a thiá»n như con cóc, từ giá» này sang giá» khác, chẳng hiểu mục đích để làm gì, ngoài chuyện Ä‘em khoe khắp nÆ¡i khắp chốn! Chính thiá»n tông dạy chúng ta ngồi thiá»n để "chăn trâu", để thúc liá»…m thân tâm, tức là dẹp trừ tạp niệm và vá»ng tưởng, vá»›i mục đích hàng phục và an trụ tâm. HÆ¡n thế nữa, không phải chỉ có lúc ngồi thiá»n má»›i dẹp trừ tạp niệm và vá»ng tưởng mà thôi. Trong Ä‘á»i sống hằng ngày, lúc tiếp xúc vá»›i ngoại cảnh, lúc thấy hình sắc, lúc nghe âm thanh, lúc ngá»­i mùi, lúc nếm vị, lúc xúc chạm, chúng ta luôn luôn giữ gìn tâm trí được bình tÄ©nh thản nhiên, không xao xuyến, không loạn động. Nếu trong tâm "lỡ" nổi loạn, tạp niệm khởi lên, chúng ta liá»n biết ngay và dừng lại kịp thá»i, thì đó chính là thiá»n định vậy.

Tổ Äiá»u Ngá»± Giác Hoàng, tức là Hoàng Äế Trần Nhân Tôn nhưá»ng ngôi, Ä‘i tu, trở thành SÆ¡ Tổ Thiá»n Phái Trúc Lâm, có dạy rằng: 

"Cư trần lạc đạo thả tùy duyên 
CÆ¡ tắc xan há» khốn tắc miên 
Gia trung hữu bảo hưu tầm mích 
Äối cảnh vô tâm mạc vấn thiá»n".

NghÄ©a là dù sống trên trần Ä‘á»i, muốn được vui theo đạo lý, hãy đừng chấp chặt, tùy duyên hành sá»±, tùy hoàn cảnh mà ứng xá»­. Chẳng hạn như đói đến thì ăn, mệt ngá»§ khò. Chẳng có gì đòi há»i, chẳng có gì buồn lo, chẳng có gì bận tâm, chẳng có gì ưu phiá»n. Trong má»—i con ngưá»i chúng ta, ai ai cÅ©ng có "cá»§a báu", đó chính là "con ngưá»i chân thật" cá»§a chúng ta. Cho nên chẳng cần chạy vào chùa, hay lên non lên núi, tìm kiếm làm gì cho mất công, nhá»c sức vô ích. Trong cuá»™c sống hiện nay, đối vá»›i các cảnh trần Ä‘á»i, chúng ta đừng khởi vá»ng tâm lăng xăng lá»™n xá»™n, thương thương ghét ghét, phải quấy thị phi, tranh Ä‘ua hÆ¡n thua. Lúc đó, chính là lúc chúng ta đạt được thiá»n định, hiểu được và sống được vá»›i "con ngưá»i chân thật" cá»§a chính mình. Äó chính là mục đích cứu kính cá»§a đạo Phật vậy.

6) Thứ sáu là Trí tuệ. Trí tuệ trong đạo Phật, kinh sách gá»i là trí tuệ bát nhã, không phải sá»± hiểu biết, kiến thức, trí thức cá»§a thế gian. Ở thế gian, ngưá»i trí thức là ngưá»i há»c cao hiểu rá»™ng, có bằng cấp các ngành, nhưng vẫn sống trong trong sanh tá»­ luân hồi, thưá»ng gặp phiá»n não khổ Ä‘au. Trí tuệ trong đạo Phật là sá»± nhận thức sáng suốt, đưa con ngưá»i đến chá»— giác ngá»™ và giải thoát, được an lạc và hạnh phúc. Ngưá»i có trí tuệ là ngưá»i có chánh kiến, nghÄ©a là ngưá»i thấy muôn pháp, biết muôn việc "đúng như thá»±c", không mê lầm Ä‘iên đảo, không mê tín dị Ä‘oan, không nhận giả làm chân, không chấp chặt thành kiến. Chẳng hạn như khi thấy việc gì xảy đến cho mình hay cho ngưá»i, chúng ta biết ngay rằng: đó là kết quả hay hậu quả cá»§a má»™t việc hay nhiá»u việc đã làm trước đây. Không bao giá» tá»± nhiên có khói, mà không do lá»­a phát sanh. Không bao giá» tá»± nhiên có sóng, trong khi gió lặng yên. Không bao giá» tá»± nhiên có cái cây má»c lên, mà không có hạt giống trong đất trước đó. NhỠđó, chúng ta không ngạc nhiên, khi có chuyện may mắn đến, cÅ©ng như không Ä‘au khổ, khi có chuyện xui xẻo xảy ra.

Trong Kinh Hoa Nghiêm, Äức Phật có dạy: "Chư pháp tùng duyên sanh. Chư pháp tùng duyên diệt". NghÄ©a là má»i việc muôn sá»± trên thế gian này, trong kinh sách gá»i là chư pháp, tùy theo nhân duyên mà sanh ra, cÅ©ng tùy theo nhân duyên mà diệt Ä‘i. Không có việc gì sanh diệt mà không có nguyên nhân. Không có cái gì, vật gì, việc gì tá»± nhiên xảy ra, tá»± nhiên sanh ra, tá»± nhiên xuất hiện. Không có cái gì, vật gì, việc gì tá»± nhiên biến mất, tá»± nhiên diệt Ä‘i, tá»± nhiên không còn nữa. Chẳng hạn như khi thấy má»™t tòa nhà sụp đổ, má»™t tình bạn kết thúc, chúng ta hiểu ngay phải có nguyên nhân và cÅ©ng hiểu rằng không có chuyện gì trên Ä‘á»i tồn tại vÄ©nh viá»…n. NhỠđó, chúng ta có thể giữ gìn được tâm trí bình tÄ©nh thản nhiên, khi má»i chuyện tang thương biến đổi xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i.

Không có cái gì, vật gì, việc gì do ông trá»i, do thượng đế sanh ra cả. Chẳng hạn như má»™t cÆ¡n mưa do há»™i đủ nhân duyên mà có, chứ làm gì có ông thần mưa, ông thần gió, ông thần sấm, ông thần sét, ông thần sông, ông hà bá, như ngưá»i xưa tin tưởng, khi khoa há»c chưa phát triển. Bây giá» con ngưá»i còn có khả năng làm mưa nhân tạo, ở bất cứ nÆ¡i nào, bất cứ lúc nào. Tại sao thượng đế làm ra cuồng phong, bão tố, lÅ© lụt, động đất, để giết hại con ngưá»i? Thượng đế vẫn còn nổi cÆ¡n thịnh ná»™, nổi cÆ¡n sân hận, để giáng há»a trừng phạt con ngưá»i ngoan cố, không nghe theo, không làm theo, như vậy có khác gì những kẻ phàm phu tục tá»­ ở trên Ä‘á»i này, hay nổi sân hận, khi gặp chuyện không vừa ý?

Nếu chỉ Ä‘á»c giáo lý cá»§a đạo Phật và chỉ biết Phật giáo qua lý thuyết, ắt là không đủ. Không há»c hiểu giáo lý, không thá»±c sá»± biết Phật giáo như thế nào, chỉ nhắm mắt làm theo những tập tục cổ truyá»n má»™t cách máy móc, tức nhiên là sai lầm và thiếu sót nặng ná». Há»c mà không hành thì khác nào cái đãy sách, cái tá»§ sách, cái tàng kinh các. Hành mà không há»c hiểu, khác nào ngưá»i Ä‘i trong đêm tối, không có đèn Ä‘uốc, đụng đầu lá»t hố, bất cứ lúc nào! Trá»ng Phật tin Phật mà không nghe Pháp há»c Pháp, như vậy chưa phải là đệ tá»­ chÆ¡n chánh cá»§a Äức Phật. Vì không nghe Pháp há»c Pháp, làm sao thá»±c hành đúng theo lá»i Phật dạy được? Do đó, con ngưá»i sống mãi trong vô minh, má» mịt u tối, si mê lầm lạc, bao giá» má»›i giác ngá»™ và giải thoát được, bao giá» má»›i hết phiá»n não giảm khổ Ä‘au được? Chư Tổ có dạy: "Tu mà không há»c là tu mù. Há»c mà không tu là đãy sách", chính là nghÄ©a đó vậy.

Chúng ta cần phải phát tâm há»c Phật Pháp, nếu muốn có được trí tuệ "đúng như thá»±c", còn gá»i là "trí tuệ bát nhã". Äó chính là "phước báu" tối thượng. Ngưá»i có trí tuệ bát nhã, chiếu kiến ngÅ© uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. NghÄ©a là con ngưá»i muốn được tá»± tại, muốn không sợ hãi, muốn qua má»i khổ ách, thì phải có trí tuệ bát nhã, thấy tất cả các pháp Ä‘á»u không thá»±c, không tồn tại vÄ©nh viá»…n, không cố định. Cái thân ngÅ© uẩn cá»§a chúng ta cÅ©ng là má»™t trong các pháp trên thế gian, cho nên cÅ©ng sẽ biến hoại sau má»™t thá»i gian tại thế, không có gì đáng luyến tiếc, than thở, khổ Ä‘au. Chỉ có "con ngưá»i chân thật không sanh diệt" má»›i là cứu kính mà thôi. Äó là những lá»i dạy vô cùng quí báu cá»§a Äức Phật, đó là bản đồ hướng dẫn chúng ta đạt được cuá»™c sống an lạc và hạnh phúc, tiến đến chá»— giải thoát và giác ngá»™.

* * *

Tóm lại, trong cuá»™c sống hằng ngày, có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i, có rất nhiá»u cách, có rất nhiá»u phương pháp, để cho con ngưá»i làm phước, tạo phước, kiếm phước. Dù là phước hữu lậu hay vô lậu, Ä‘á»u có công năng giúp con ngưá»i có cuá»™c sống bình yên, ít Ä‘au khổ, bá»›t phiá»n não, để tiến tá»›i chá»— giải thoát khá»i vòng sanh tá»­ luân hồi. Phước hữu lậu do những việc làm tạo sá»± an vui thoải mái, có ích lợi cho ngưá»i, giúp đỡ ngưá»i lúc gặp khó khăn vá» vật chất hay tinh thần. Phước hữu lậu có công năng Ä‘em lại sá»± may mắn, tai qua nạn khá»i, chuyện lá»›n hóa nhá», chuyện nhá» hóa không, bá»›t oan trái, giảm nghiệp báo. Ngưá»i làm phước vá»›i ước mong được hưởng phước vá» sau, đó là phước hữu lậu, còn trong vòng sanh tá»­ luân hồi.

Phước vô lậu do những việc làm có ích lợi cho ngưá»i, nhưng đồng thá»i cÅ©ng chuyển hóa được con ngưá»i chính mình, thí dụ như bố thí cúng dưá»ng, tụng kinh niệm Phật, tư duy thiá»n quán, tu tâm dưỡng tánh. Ngưá»i làm phước vá»›i tâm từ bi há»· xả, không cầu mong được hưởng phước vá» sau, chỉ cố gắng tu há»c để tiến dần đến chá»— giác ngá»™ và giải thoát, đó là phước vô lậu, vượt khá»i vòng sanh tá»­ luân hồi. Trong lúc thá»±c hiện hành động tạo phước, không nghÄ© rằng mình Ä‘ang làm phước, giúp đỡ ngưá»i khác vì tình thương, do lòng tốt tá»± nhiên, vá»›i tâm bất vụ lợi, vì ngưá»i quên mình, đó là hành động tạo phước cao thượng nhứt, Ä‘em lại "phước báu" vô lượng vô biên, không thể nghÄ© bàn.

Phước hữu lậu ví như tiá»n tiết kiệm, có khả năng giúp con ngưá»i giàu sang, sung sướng, may mắn, bình yên. Hưởng phước này có ngày cÅ©ng cạn, cÅ©ng dứt. Khi đó, con ngưá»i sẽ phải Ä‘á»n trả những nghiệp báo trước kia. Chúng ta đã từng thấy các ông vua, các bà hoàng, các hoàng tá»­, các công chúa, các nhà giàu có trưởng giả, thế lá»±c quyá»n quí, cao sang danh vá»ng, các lãnh tụ chính trị, các lãnh tụ tôn giáo, khi hưởng hết phước báo hữu lậu, há» phải chịu nhiá»u tai nạn, khổ ách, tán gia bại sản, thân bại danh liệt, thậm chí có thể mất mạng thê thảm, không chá»— chôn thân! Trong Kinh A Hàm, Äức Phật có dạy: "Phước báo con ngưá»i Ä‘ang hưởng ví như mÅ©i tên bắn lên không trung, đến khi hết trá»›n, rá»›t trở xuống đất rất nhanh", chính là nghÄ©a phước hữu lậu đó vậy. Bởi vậy cho nên, Äức Phật dạy chúng ta khi làm phước, đừng mong cầu hưởng phước báo, mà nên nguyện được phước duyên, Ä‘á»i Ä‘á»i gặp Chánh Pháp, gặp thầy lành bạn tốt, giúp đỡ tu tập, cho đến ngày giác ngá»™ và giải thoát, mà thôi.

Äiá»u dÄ© nhiên ai ai cÅ©ng có thể hiểu được là: tất cả những hành động nào, những lá»i nói nào, những ý nghÄ© nào, ngược lại vá»›i việc tạo "phước báu", chính là hành động, lá»i nói, ý nghÄ©, tạo tá»™i lá»—i, tạo nghiệp báo xấu vậy! Tá»™i lá»—i là do hành động, lá»i nói hay ý nghÄ© làm cho mình, cho ngưá»i khác Ä‘au khổ trong hiện tại và vị lai, dù vô tình hay cố ý. Trong Kinh A Hàm, Äức Phật có dạy: "Chỉ có phước báo má»›i có thể giảm thiểu nghiệp báo mà thôi". Con ngưá»i tạo tá»™i nghiệp từ trước, đến lúc phải Ä‘á»n trả quả báo, nhẹ thì bị chá»­i mắng, Ä‘au yếu, nặng thì gặp tai nạn, thậm chí mất mạng.

Tá»™i nghiệp do con ngưá»i tạo tác, sanh ra tá»™i báo nghiệp báo, được ví như má»™t nắm muối. Nếu phải bị nuốt nắm muối đó, thì con ngưá»i sẽ Ä‘au khổ biết là dưá»ng nào. Nhưng nếu có thể bá» nắm muối đó vào trong má»™t tô nước rồi uống, thì có lẽ sẽ dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút. Nếu có thể bá» nắm muối đó vào trong má»™t lu nước rồi uống, thì chắc sẽ dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút nữa. Nếu bá» nắm muối đó vào trong má»™t hồ nước lá»›n, rồi từ từ uống, thì chuyện sẽ không còn thành vấn Ä‘á». Tô nước, lu nước, hồ nước tượng trưng cho "phước báu", do chính chúng ta tạo được ít hay nhiá»u, sẽ giúp chúng ta tai qua nạn khá»i, chịu đựng được quả báo, do tá»™i nghiệp đã tạo trước đây. 

Chuyện lá»›n sẽ hóa nhá», chuyện nhá» sẽ hóa không, chuyện khó sẽ hóa dá»…. Chứ không phải chúng ta tạo tá»™i nghiệp đầy dẫy trong cuá»™c Ä‘á»i, gây Ä‘au khổ cho không biết bao nhiêu ngưá»i thân kẻ thù, dù cho nhân danh công lý lẽ phải, trả thù báo oán, gì gì Ä‘i nữa, rồi đến lúc giá»±t mình thức tỉnh, bèn Ä‘em tất cả tá»™i lá»—i đã tạo, giao cho Trá»i Phật gánh giùm, chịu tá»™i thế cho mình, bằng cách Ä‘i chùa cúng kiến, Ä‘i nhà thá» xưng tá»™i, "thì mà là" tất cả tá»™i lá»—i đó tiêu tan hết đâu? Con ngưá»i thưá»ng có thói quen "quịt nợ", cho nên má»›i có ý nghÄ© như vậy! 

Luật nhân quả không bao giá» sai chạy, dù cho con ngưá»i tu hành đắc thánh quả, vẫn phải chịu quả báo do những tá»™i nghiệp đã gây nên, từ nhiá»u Ä‘á»i nhiá»u kiếp trước kia. "Chỉ có phước báo má»›i có thể giảm thiểu nghiệp báo mà thôi". Chúng ta nên ghi nhá»› lá»i Äức Phật đã dạy. Äá»c lịch sá»­, chúng ta cÅ©ng đã nhận thấy, ngay cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Äức Phật, cÅ©ng như các vị giáo chá»§ khác, vẫn bị ngưá»i Ä‘á»i gièm pha, vu khống, mạ lỵ, chá»­i bá»›i, ám sát, xét xá»­, giam cầm, giết hại. Nếu là bậc "phước tuệ lưỡng toàn" như Äức Phật, nghÄ©a là phước báu và trí tuệ đầy đủ, thì má»i chuyện trở ngại trên thế gian này rồi cÅ©ng qua, cuá»™c Ä‘á»i kết thúc má»™t cách êm Ä‘á»m, bình an, tá»± tại. Nếu không có đủ phước báo thì, dù là bất cứ ai, cÅ©ng sẽ bị xá»­ chết má»™t cách thê thảm!

Khi Äức Phật còn tại thế, có ngưá»i ngoại đạo đến há»i Äức Phật: Ngài có kinh Ä‘iển nào Ä‘em Ä‘á»c tụng, có thể giúp cho đệ tá»­ cá»§a Ngài vãng sanh niết bàn được không? Äức Phật trả lá»i rõ ràng: Không! Tại sao vậy? Bởi vì con ngưá»i hiá»n thiện, biết tu tâm dưỡng tánh khi còn sinh thá»i, tâm tư thanh thản, nhẹ nhàng, thì nhứt định kiếp sau sẽ sinh ở cõi lành. Con ngưá»i hung ác, luôn luôn làm việc lợi mình hại ngưá»i, bất chấp thá»§ Ä‘oạn, bất kể sá»± phiá»n não khổ Ä‘au cá»§a tất cả má»i ngưá»i, thì nhứt định kiếp sau sẽ sinh vào tam đồ ác đạo, gồm có: địa ngục, ngạ quá»· và súc sinh. Thí dụ như dầu nhẹ hÆ¡n nước thì nổi trên mặt nước, đá nặng hÆ¡n nước thì chìm dưới đáy nước, không nghi ngá» gì cả, không thể nào khác hÆ¡n được. Äó là chân lý công bằng tuyệt đối vậy.

Cuối cùng, vấn đỠsau hết là phân biệt "phước báu" và "phước báo". Phước báu là từ ngữ chỉ những hành động, lá»i nói và ý nghÄ©, thiện lành quí báu, tạo phước trong hiện tại, ví như chúng ta làm việc, kiếm tiá»n sinh sống, có dư dả thì để dành vá» sau. Phước báo là từ ngữ chỉ kết quả, còn gá»i là quả báo lành, do những hành động, lá»i nói, hay ý nghÄ© thiện lành, từ nhiá»u Ä‘á»i trước cÅ©ng như Ä‘á»i này, đến vá»›i chúng ta qua các dạng: thá»›i hên, may mắn, bình yên, an ổn, đẹp đẽ, vui vẻ, hạnh phúc, giàu sang, sung sướng, nhàn nhã, trong cuá»™c Ä‘á»i hiện tại, ví như tiá»n tiết kiệm chúng ta dành dụm được từ trước đến nay, bây giá» Ä‘em ra xá»­ dụng khi cần thiết. 
 

Tác giả bài viết: Tony

Nguồn tin: Tổng hợp

Tổng số điểm của bài viết là: 10 trong 2 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Kết Nối Với Chúng Tôi

Äang truy cậpÄang truy cập : 3


Hôm nayHôm nay : 46

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 24339

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2981704





     
 
 HỌC NGOẠI NGá»® TRá»°C TUYẾN

hoc vien dk 25



 
_____________________________

Learn Vietnamese Language


_____________________________

 

TRANG RAO VẶT ÄÔNG NAM Ã


CÆ  HỘI HỢP TÃC VÀ KINH DOANH

TẠI ÄÔNG NAM Ã





DỊCH VỤ - VIỆC LÀM

MUA BÃN - HỢP TÃC 



ÄÄ‚NG TIN MIỄN PHÃ!!!